PAH Design

Công ty bảo vệ: “Thấy con cười, bố chỉ biết khóc trong xót xa”

be_Long_1-15ae7(Dân trí) - “Bác sĩ nói bệnh cháu nặng tốn nhiều tiền lắm. Con gà, con chó trong nhà cũng bán hết rồi, giờ không biết xoay đâu nữa. Tôi không dám mơ đủ tiền chữa bệnh cho con, chỉ dám mơ có đủ tiền xe để đưa con về nhà thôi”

Đó là tâm sự nghẹn đắng đầy âu lo của anh Tẩn A Phổng, cha  bé Tẩn Cao Long (5 tuổi, người dân tộc Dao) – bệnh nhi mắc chứng suy tủy hiện đang được điều trị tại Khoa huyết học Lâm Sàng, Bệnh Viện Nhi TW.

Ruộng nương vào mùa cấy cày, Tẩn A Phổng vì nghe tin có người nói thằng bé bản dưới cũng bị những dấu hiệu y như Long (khắp người nổi những u cục và mảng tím) nên quyết định đưa con đi khám.

Một tuần ở bệnh viện huyện Sìn Hồ, bệnh của Long không hề thuyên giảm, em được chuyển lên tuyến trên và được bệnh viện tỉnh Lai Châu chuẩn đoán bị  suy tủy – căn bệnh có độ nguy hiểm đứng thứ ba về tủy. Không có nổi tiền lên Hà Nội ngay em được các bác sĩ tiếp máu cầm chừng để bố mẹ về bản vay tiền mới đi tiếp được.

be_long_2-15ae7

Không biết làm thế nào cứu con, anh Phổng chỉ biết tủi thân ngồi khóc nức nở

Hai vợ chồng nghèo đôn đáo chạy vạy khắp nơi. Các bác, các cô ở bản thương lắm, mỗi người một ít cho Long để em được xuống Hà Nội. Gom góp mãi, đến con gà, con chó trong nhà cũng đem ra bán nốt, tất cả được vỏn vẹn 8 triệu - “số tiền có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến” của gia đình anh Phổng. Tuy nhiên chặng đường lên đến Hà Nội thì số tiền ấy cũng vơi đi gần nửa bởi chi phí tàu xe và những khoản phải thanh toán cho bệnh viện tuyến dưới.

Nằm viện hai tháng là thời gian bố con Long sống bằng tình yêu thương đùm bọc của mọi người xung quanh. Người cho cái bánh, người cái kẹo, mấy cô lao công còn tặng cho Long một đôi dép của bé khác bỏ quên, em vui lắm nên cứ đi đi lại lại ngắm đôi dép “mới” mãi không thôi.

Long ngoan lắm, ở lớp học Hi Vọng em cũng thích máy bay, thích siêu nhân, thích được ăn kẹo bánh, bim bim như bao đứa trẻ khác… Nhưng chưa bao giờ Long đòi bố bất cứ thứ gì cả bởi trong đôi mắt hồn nhiên kia dường như hiểu được bố không có tiền đâu nên em không được phép đòi.

Gặp bố con Long trong phòng bệnh, thấy mấy bác cùng phòng nhắc bố Long đi mua cơm “kẻo hết thức ăn ngon”. Anh nói: “Long chưa đói đâu ạ.” Thằng bé ngẩng lên nhìn bố rồi bẽn lẽn cúi đầu: “Long đói rồi mà” Nghe con nói anh lại loay hoay lộn hết túi này túi nọ lấy ra được mấy đồng bạc lẻ. Nhìn nắm tiền vụn trong tay lại quay sang nhìn con, hai bố con lại ôm nhau rưng rứt khóc. Tôi lén đưa mắt nhìn qua chiếc tủ đựng đồ, nơi mà đáng ra là đầy những hoa quả, sữa, bánh kẹo cho người bệnh thì đây chẳng có gì ngoài một chiếc cốc nhựa, đôi đũa tre, cái thìa sắt và một hộp thuốc.

Hết tiền, ở trên viện hai bố con không biết xoay sở ra sao nên đành phải gọi điện về nhà dẫu rằng không có lấy một tia hi vọng mong manh. Nhưng rồi ông trời cũng mở cho Long con đường sống khi mẹ và chị gái được người ta cho tiền đi ô tô nên cũng đã mang lên viện 1 triệu lên để hai bố con trang trải thuốc men. Được gặp mẹ thằng bé vui lắm cứ quấn quýt mãi không thôi, vậy mà vì sợ “ở lại bệnh viện tốn tiền ăn sẽ không có tiền cho con mua thuốc” nên mẹ Long cũng nhanh chóng phải về. Bệnh của Long, bác sĩ dặn phải cách li, không cho ra ngoài, thế mà em vẫn theo mẹ ra tận bến xe mới chịu quay về.

be_Long_3-15ae7

Đôi mắt trong veo của em như chờ đợi một điều kì diệu sẽ đến với mình để được tiếp tục chữa bệnh?

Ở trên viện, được nghe bác sĩ giải thích về căn bệnh của Long cùng phương thức chữa trị, A Phổng vì không có tiền mà bật khóc như một đứa trẻ. Anh đòi đưa con về thôi bởi đến tiền ăn anh cũng không lo nổi thì nói gì đến chuyện chữa bệnh. Tuy nhiên theo bác sĩ Dương Bá Trực – trưởng khoa huyết học truyền máu bệnh viện Nhi TW cho biết : Bé Long hiện đang được điều trị bằng thuốc với tỉ lệ khỏi bệnh là 60% và phải điều trị liên tục ít nhất là trong vòng 6 tháng với chi phí lên đến 30 triệu/ tháng.

Từ hồi lên bệnh viện Long béo ra nhiều lắm, người cha ít học cũng không hiểu tại sao Long lại béo lên, phải đến khi được mọi người giải thích là do em tiêm truyền nhiều làm cơ thể em tích nước và bề mặt da phù lên chứ không phải là béo, lúc ấy anh mới hiểu thì lại bật khóc nức nở như một đứa trẻ.

Cậu bé bụ bẫm, đáng yêu cứ lặng lẽ ngồi một góc trong buồng bệnh tô tranh siêu nhân, ánh mắt chăm chú như muốn quên đi từng cơn đau cứ chực trào lên trong cơ thể. Tay trái em chằng chịt những băng những gạc, lủng lẳng phía trên là bịch máu đang truyền dở. Tay phải em liên tục tô vẽ, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn bố với ánh mắt thật buồn. Em còn muốn được chữa bệnh, còn muốn về với mẹ, với chị Mẩy, về với bản làng, với bạt ngàn nương lúa nương khoai...
Phạm Oanh - Lê Nhung (Dantri)

TBSC: Các tổ chức, cá nhân có điều kiện và lòng hảo tâm xin dành một chút sự quan tâm, chia sẻ với hoàn cảnh của cháu Tần Cao Long.

Mọi sự giúp đỡ gia đình anh Tẩn A Phổng và chị Tẩn Mỹ Quai (Bản Tà Phìn - xã Tả Phìn - huyện Sìu Hồ - tỉnh Lai Châu)

ĐT: 01655.850.976

Tin liên quan:
Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: